Cho bé ăn

Ôi trời, chắc đây là chuyện nhà nào cũng hay gặp nhỉ ?

Lúc đầu nhà tui cũng chật vật gần chết với cu con khi ảnh 02 tuổi, ôi khoảng thời gian ác mộng. Ảnh không chịu ăn, cứ lè nhè lè nhè. Mỗi bữa ăn là một trận chiến giữa mẹ và con, nào là hù dọa, nào là năn nỉ, nhiều lúc bực quá tui quạu “mày là con tao chứ con người khác tao táng chết nãy giờ”, anh xã ngồi kế giựt bắn người la cho một trận. Haha

Ôi trận chiến của hai mẹ con (Nguồn:Internet)

Buồn quá về kể lể với “nữ siêu nhân” - là mẹ tui á, sao con đút cho nó ăn mà khổ cực ghê mẹ ơi !
Chị ấy giảng cho một bài “hồi xưa tụi bây thiếu thốn, làm gì có sữa mà uống, bởi vậy mỗi bữa ăn, đút muỗng nào, ăn như chết đói tám kiếp. Giờ đứa nào cũng có điều kiện, muốn con cao lớn, cho uống sữa cho nhiều vào, mà không biết chừa khoảng cách giữa những bữa ăn. Mà con nít, nó thích uống hơn ăn, vì nó ham chơi. Mày cũng thế, nếu chỉ cần no bụng thì chọn giữa sữa và cháo, mày sẽ thích uống sữa hơn, đúng không? Mà hai vợ chồng bây nhốt con trong nhà, không có chỗ cho nó dzận động, ăn xong rồi lại ngủ, thức thì mở tivi cho nó coi, nó ngồi ì một chỗ, có dzận động đâu mà đói.

Giờ vầy, chịu khó về cho nó dzận động đi, tự khắc nó đói, nó sẽ ăn, mà mày cũng dzận động đi, càng ngày càng mập, mốt chồng nó chê nó bỏ rồi lại dzìa ôm tao mà khóc.”

Nghe lời vàng ngọc, tui lật đật về bàn với anh xã. Bắt ổng chịu khó khi nào ở nhà thì chơi mấy trò chơi dzận động dzới con. Ổng hơi lười, mặt xìu xìu, tui ra chiêu “hay em hốt nó về ở với ngoại ha, nếu anh bận quá” Ổng hốt hoảng, thôi thôi, anh nhớ hai mẹ con, để anh cố.

Thế là chiều đó tui đi mua một trái banh nhỏ, một lố xe nhựa đẩy đẩy... Nói chung là vài món đồ chơi có khả năng di chuyển, để hai cha con nó thi nhau dzận động.

Ngày đầu tiên, sáng cu cậu dậy, cầm nguyên trái banh quăng cái bốp vào mặt mẹ nó. Tỉnh ngủ !

Thiệt tình, hên là trái banh, chứ nó đang cầm cái búa chắc mẹ nó có cơ hội đi phẫu thuật thẩm mỹ liền ngay và lập tức.

Quay qua kêu chồng, anh anh, dậy chơi với con, em đi làm đồ ăn sáng cho hai cha con. Ổng ngồi ngái ngủ nhưng cũng cố vật lộn với nó, thọt lét quánh nhau ầm ầm trên giường. Nói chung cũng cố dzận động được 15 phút. Sáng đó, thấy…cha ăn ngon hơn con. Chắc ổng đói. Haha.

Còn cu con cũng còn hơi lè nhè nhưng chịu ăn hơn chút. Có tín hiệu khả quan.

Khoảng tầm 9h, thay vì cho con uống hộp sữa bự, nay tui mua hộp nhỏ, đặng hồi còn ăn trưa. Uống xong là lôi banh ra, con với mẹ chơi đá banh hen, mẹ đá qua con đá lại nhé. Ảnh khoái ra mặt, chơi nhiệt tình, mồ hôi mồ kê ta nói nó chua lè. Chơi vậy tới gần 11h là đói liền, đút cho ăn là ăn lia lịa. Tui vừa đút vừa khen lấy khen để, con trai mẹ giỏi quá, con trai mẹ ăn hết cơm luôn rồi nè. Đút tô cháo trong vòng 15 phút. Thật không thể tin được !

Chiều cũng cùng công thức vận động như thế, khác tí là vác banh vác con ra công viên gần nhà. Cu cậu khoái mê tơi, chạy lon ton lon ton. Mẹ thì ngắm…trai à không ngắm con trai chạy giỡn. Tới tầm 5h30 là hốt về nhà đặng còn lo cơm nước cho con trai nhỏ lẫn con trai…lớn.

Dĩ nhiên là cảnh cũ diễn lại, đút ăn lia lịa, anh xã thì cứ trố mắt ra, bộ chiều em dẫn con đi tập tạ hả? Sao giờ nó ăn như chết đói thế? Nói tầm bậy không, không được nói con em như vậy, con em ăn ngoan mà, đúng hông con trai nè. Hehe

Kể từ đó, cứ theo công thức dzận động hợp lý theo thời gian và thời…tiết, tui đã đỡ vất vả hơn trong việc cho con ăn. Dzìa cảm ơn mẹ quá trời, mẹ nói xời, chuyện nuôi con còn dzui lắm mày ơi, từ từ tận hưởng ! Lại hăm dọa nhau, hu hu T_T

| Admin - CNT |

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hành trình tìm thực phẩm hữu cơ

Muốn con sống tốt, cha mẹ phải là tấm gương

Tìm hiểu về các chứng nhận hữu cơ uy tín quốc tế (Phần 3)